Cổng trường nhộn nhịp, cổng viện dưỡng lão lặng lẽ – vì sao?
Cùng suy ngẫm về tình thân, tình người nơi cổng trường học và cổng viện dưỡng lão, hãy trân trọng những người thân yêu, mỗi ngày…
Bạn đã bao giờ đứng lặng người trước hai khung cảnh đối lập này chưa? Một bên là cổng trường lúc tan học, nơi lũ trẻ ùa ra như bầy chim non, tiếng cười giòn tan vang vọng, ánh mắt cha mẹ sáng lên niềm vui và yêu thương. Bên kia là cổng viện dưỡng lão, nơi chỉ có tiếng bước chân chậm rãi, những cái nhìn xa xăm và sự tĩnh lặng đến nao lòng. Hiếm ai ghé thăm, hiếm tiếng nói rộn ràng.
Lý do của sự tương phản
Hãy nhớ lại những ngày còn bé, khi bạn tung tăng bước qua cổng trường. Đó là thời điểm cuộc sống như một bản nhạc vui tươi, nơi bạn là trung tâm của mọi ánh nhìn. Cha mẹ dắt tay bạn mỗi sáng, đứng chờ bạn mỗi chiều, sẵn sàng ôm bạn vào lòng với nụ cười ấm áp. Tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới, tất cả hòa quyện thành một bức tranh sống động của tuổi thơ.
Nhưng khi bước qua cánh cổng viện dưỡng lão, mọi thứ dường như đảo ngược. Những người từng là trụ cột gia đình, từng hy sinh tất cả cho con cái, giờ đây lại lặng lẽ ngồi đó, đối diện với sự cô đơn. Không còn ai chờ đợi, không còn những cái nắm tay thân thương. Sự thay đổi này không chỉ là về thời gian, mà còn là về cách chúng ta – những người trẻ – dần quên đi điều từng là tất cả.
Suy ngẫm về nguyên nhân
Vậy, điều gì đã tạo nên khoảng cách này? Có phải khi ta già đi, những người từng yêu thương ta cũng rời xa, vì định mệnh hay vòng xoay của cuộc sống? Hay chính nhịp sống hối hả ngày nay đã cuốn phăng những giá trị tình thân đáng lẽ phải trường tồn? Công việc ngập đầu, áp lực tiền bạc, những mối quan hệ xã hội rối ren – tất cả khiến ta quên mất rằng, cha mẹ, ông bà cũng cần được quan tâm như cách họ từng dành cho ta.
Khi còn trẻ, ta nhận tình yêu vô điều kiện từ gia đình. Họ thức đêm khi ta ốm, chạy khắp nơi để ta có một buổi học thật tốt. Nhưng khi họ già yếu, ta lại thường viện cớ bận để trì hoãn một cuộc thăm nom, một lời hỏi han. Xã hội hiện đại cũng góp phần – ngày xưa, ba thế hệ chung một mái nhà, con cháu quây quần bên ông bà. Còn nay, gia đình hạt nhân, khoảng cách địa lý, và cả khoảng cách lòng người ngày càng xa.
Hãy trân trọng tình thân những người thân yêu khi còn cơ hội
Đừng để mọi thứ quá muộn. Tình yêu thương không phải là thứ để cất vào ngăn kéo ký ức rồi thỉnh thoảng mở ra ngắm nghía. Nó cần được tưới tắm mỗi ngày bằng những hành động giản dị: một cuộc gọi hỏi thăm, một bữa cơm quây quần, hay chỉ đơn giản là cái ôm thật chặt. Đừng để cổng viện dưỡng lão trở thành chứng nhân cho sự cô đơn của những người ta yêu quý nhất.
Thời gian không chờ ai. Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra những khoảnh khắc bên gia đình mới là báu vật vô giá. Vậy nên, hãy hành động ngay hôm nay. Đừng để sự bận rộn che mờ điều quan trọng nhất: tình thân. Hãy biến mỗi ngày thành cơ hội để nói rằng bạn yêu họ, rằng bạn trân trọng họ – trước khi cánh cổng viện dưỡng lão khép lại, mang theo những nuối tiếc không thể sửa chữa.
Link bài viết: https://norintrinh.com/tinh-than-cong-truong-va-vien-duong-lao-2025.norin
Link bài viết gốc trên facebook: https://www.facebook.com/share/p/15AhmhUgLg/