“Peter Pan thì có nghĩa là không bao giờ lớn được” – câu hát trong bài “Sự nghiệp chướng” của Pháo gần đây đã gây sốt trên các nền tảng mạng xã hội, …
…nhưng đằng sau đó là một thực trạng đáng suy ngẫm.
Trước đây, tôi cứ nghĩ là các câu hát trong các bản rap chỉ là chắp nối những từ ngữ vô tri, nhưng qua “Sự nghiệp chướng” khiến tôi phải nhìn nhận lại. Thật không đơn giản nhỉ.
Thuật ngữ “Hội chứng Peter Pan” được dùng để chỉ những người trưởng thành về thể chất nhưng từ chối trưởng thành về tâm lý, né tránh trách nhiệm và sống như trẻ con trong thế giới người lớn. Đây không chỉ là một khái niệm trừu tượng mà là vấn đề nhức nhối trong nhiều gia đình, mà câu chuyện của “Peter Pan” một người đàn ông gần 60 tuổi, họ hàng xa của tôi, là một ví dụ điển hình.
Peter Pan – Người đàn ông U60 với cuộc sống vô trách nhiệm
Peter Pan, một người đàn ông U60, sống cùng mẹ già và anh trai nằm liệt giường do nghiện ngập, không có gia đình riêng, không công việc ổn định, và lối sống lông bông kéo dài hàng thập kỷ. Khoảng 10 năm trở lại đây, Peter Pan rơi vào tình trạng nát rượu nặng. Từ sáng sớm, anh ta đã say xỉn, và kéo dài suốt ngày cho đến 1-2 giờ sáng, tiếng chửi bới của Peter Pan vang khắp khu phố. Đối tượng bị anh ta nhắm đến là anh trai và mẹ già, những người thân cận nhất, nhưng khu phố cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Peter Pan đổ lỗi cho anh trai về mọi bất hạnh trong cuộc đời mình: từ việc chia tay mối tình đầu đến cảm giác sống không ngẩng đầu lên được. Anh ta chửi bới với sự giận dữ tột độ, nghiến răng, mắt long sòng sọc, liên tục đay nghiến, thoá mạ và nguyền rủa. Anh trai của Peter Pan, dù đã phải trả giá bằng sức khỏe và nằm liệt giường, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Bất kỳ phản kháng nào từ anh trai cũng dẫn đến nguy cơ bị hành hung hoặc bị ném đồ vật, rác, chất thải vào người.
Không dừng lại ở đó, Peter Pan còn quay sang chửi bới mẹ mình. Anh ta trách mẹ đã thiên vị anh trai từ nhỏ, từ miếng ăn đến cái áo lông ngày Tết và cho rằng chính sự thiên vị ấy đã khiến anh trai nghiện ngập, kéo theo cuộc đời khốn khổ của mình. Đây là biểu hiện rõ ràng của một người từ chối chịu trách nhiệm cho bản thân, thay vào đó trút mọi oán hận lên người khác, một đặc điểm điển hình của hội chứng Peter Pan.
Sự bất lực của gia đình và cộng đồng
Hàng xóm và chính quyền địa phương đã nhiều lần can thiệp, lập biên bản, tổ chức hòa giải, nhưng mọi nỗ lực chỉ mang lại hiệu quả tạm thời. Peter Pan có thể im lặng vài ngày, vài tuần, rồi lại tiếp tục chửi bới như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bản thân tôi là một người họ hàng, đã cố gắng phân tích và khuyên nhủ Peter Pan. Tôi chỉ ra rằng anh trai của Peter đã phải trả giá cho sai lầm của mình, người mẹ thì đã già (81 tuổi) trong khi Peter vẫn có sức khỏe và cơ hội để làm lại cuộc đời. Tuy nhiên, Peter Pan chỉ “ậm ừ” đồng ý và cam kết không chửi bới cho qua chuyện, rồi nhanh chóng quay lại vòng xoáy tiêu cực.
Người Mẹ già của Peter Pan, dù đã ở tuổi xế chiều, hàng ngày phải dậy từ 3 giờ sáng để chuẩn bị xe trà đá vỉa hè, vẫn phải chịu đựng những lời chửi bới và oán trách từ con trai. Anh trai thì sống trong nỗi sợ hãi bị hành hung. Hàng xóm phải chịu đựng tiếng ồn và không khí căng thẳng kéo dài hàng chục năm. Chính quyền địa phương, dù đã vào cuộc, nhưng rõ ràng thiếu các biện pháp hợp lý để giải quyết triệt để vấn đề.
Bản thân tôi rất muốn giúp gia đình Peter Pan nhưng chẳng biết làm thế nào, cái khó bó cái khôn, vì việc điều trị hội chứng tâm lý ở Việt Nam còn rất mới mẻ và xa xỉ. Tách Peter Pan ra khỏi cộng đồng để đến điều trị bắt buộc ở các viện tâm thần thì không thể vận dụng cơ chế nào được. Bởi anh ta chỉ gây ô nhiễm tiếng ồn, chứ cũng chưa thực sự đe doạ hay gây hại cho những người xung quanh…
Qua “sự nghiệp chướng” tôi muốn chia sẻ câu chuyện này để cùng tìm kiếm những hành động cụ thể để giúp đỡ những người trưởng thành nhưng từ chối lớn lên như Peter Pan, một dạng “khuyết tật” về tâm thần chăng?.
Xem thêm: Lệch lạc giới tính: Trò lố hay “căn bệnh” thời đại 4.0
Link bài viết trên Facebook: https://www.facebook.com/share/p/1N9vaPLHVP/